◇§ Thinh Không Chợt Bỗng.

Image

◇§ Thinh Không Chợt Bỗng.

Tê rần mệt lữ gót chân
Thinh không chợt bỗng chuông ngân gọi về
Dặm mòn bao nẻo nhiêu khê
Lẻ đôi tay trắng bốn bề quạnh hiu

Lụa bay mấy thuở mỹ miều
Chim di cánh mỏng nghe chiều dần trôi
Mênh mang ngày cũ đâu rồi
Suối khe rừng rú lưng đồi nguyên sơ

Giang hồ áo giũ cơn mơ
Bập bềnh quang gánh lững lơ ven đời
Buông lơi trăm mối rối bời
Nhẹ tênh mùa lá giong khơi chiều tà

Sậm buồn giấy mỏng chi mà
Câu thơ mực tím nét nhòa ngày xanh
Chập chờn tóc gội hương chanh
Ru hời chiền chiện trên cành võng đưa

Nhớ ơi đong mấy cho vừa
Nghìn thu mù mịt giấc trưa ngày tàn
Mờ giăng khói đá mây ngàn
Bâng quơ nhặt mộng đá vàng rong rêu
./.

Thạch Thảo viên, Tuesday, August 18, 2020.
Vũ Đan Huyền.

Image

*/ Thơ cảm tác.

Image

Thạch Thảo Thơ.
Thân tặng Vũ Đan Huyền.

Thạch Thảo tuôn trào thơ với thơ
Như mây như khói giữa trăng mờ
Dăm ba nét bút như phượng múa
Mấy giòng thi hứng mượt như tơ
Mỹ Sơn hương toả trăm ngàn hướng
Phù huề thi hữu mấy vần thơ
Tháp cổ uy linh màu cỏ lá
Thi đàn nghiêm bóng toả hương thơ
./.

Nguyễn Tấn Lực.

Image

◇§ Thi phẩm.

Khung Trời Cũ.

Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn

Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng

Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn.

Tuệ Sỹ.

Image

◇§ Thi phẩm.

Tôi Vẫn Đợi.

Tôi vẫn đợi những đêm dài khắc khoải
Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng
Trong bóng tối hận thù, tha thiết mãi
Một vì sao bên khoé miệng rưng rưng

Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió
Màu đen tuyền ánh mắt tự ngàn xưa
Nhìn hun hút cho dài thêm lịch sử
Dài con sông tràn máu lệ quê cha

Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ
Quên những người xuôi ngược Thái Bình Dương
Người ở lại giữa lòng tay bạo chúa
Cọng lau gầy trĩu nặng ánh tà dương

Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng
Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu
Rồi nhắm mắt ta đi vào cõi mộng
Như sương mai, như ánh chớp, mây chiều

Sài gòn 78. Tuệ Sỹ.

Image

◇§ Thi phẩm.

Những Năm Anh Đi.

Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng
Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn
Triều Đông hải vẫn thì thầm cát trắng
Truyện tình người và nhịp thở Trường Sơn

Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị
Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng
Tay anh với trời cao chim chiều rủ rỉ
Đời lênh đênh thu cánh nhỏ bên đường

Mười năm sau anh băng rừng vượt suối
Tìm quê hương trên vết máu đồng hoang
Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi
Từng con sông từng huyết lệ lan tràn

Mười năm đó anh quên mình sậy yếu
Đôi vai gầy từ thuở dựng quê hương
Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu
Bản tình ca vô tận của Đông phương

Và ngày ấy anh trở về phố cũ
Giữa con đường còn rợp khói tang thương
Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ
Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương

N.Tr. 4-1975. Tuệ Sỹ.

Image

◇§ Thi phẩm.

Một Bước Ðường.

Một bước đường thôi nhưng núi cao
Trời ơi mây trắng đọng phương nào?
Ðò ngang neo bến đầy sương sớm
Cạn hết ân tình nước lạnh sao?

Một bước đường xa, xa biển khơi
Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời
Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ
Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi.

Cho hết đêm hè trong bóng ma
Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà
Trời không ngưng gió chờ sương đọng
Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa.

Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh
Ta so phấn nhụy trên màu úa
Trên phím dương cầm hay máu xanh.

Tuệ Sỹ.

Leave a comment