◇§ Dấu Cỏ Mòn Sương Khói.

Image

◇§ Dấu Cỏ Mòn Sương Khói.

Tỉnh mê nhẹ chiếc lá rơi
Tao nôi ngày cũ Mẹ ơi đâu rồi ./.

(Linh Lang Tình Mẹ.)

Quê hương dấu cỏ mòn sương khói
Thương nhớ mẹ ơi bóng lam chiều
Dưa cà muối mặn mo cơm gói
Lần chân cha bước gót đăm chiêu

Kiệt lộ lạc bầy vang nghé ngạ
Đồng trơ sáo vắng chẳng ai hay
Quấc vọng sườn non quen dường lạ
Chữ nghĩa mòn tay lấp luống cày

Đốt đuốc ma trơi soi tháp cổ
Cố xứ vời trông cõi xa xăm
Chiêm nữ vũ điệu vờn đáy mộ
Chập chờn ảo ảnh hận nghìn năm

Cây rừng im bóng trơ mộ gió
Bằn bặt hồn thiêng có nói gì
Rẫy tranh vỡ hóa về giữa ngọ
Rộp phồng tay mộng gái đương thì

Lưu bút học trò màu tim tím
Nhạt nhòa phơi nhuộm tuổi mồng tơi
Không chiêng không trống ai tẩm liệm
Chiếc lá thuộc bài bỗng xa khơi

Chói đỏ đầu làng hoa gạo nở
Chang chang hè nắng lặng người qua
Từ trong trứng nước sầu muôn thuở
Hoang phế nhịp trần lưới nhện sa ./.

Thạch Thảo viên, Mùa trăng tàn hạ. Friday, July 31, 2020.
Vũ Đan Huyền.

Image

◇§ Hoài Niệm.

◇§ Tiêng Tiếc Nhớ.

Image

◇ Rồi Một Chiều.

Rồi một chiều
Ra rả khúc từ ly
Rêu phong bờ đá bậu đi biệt nguồn
Đồi trơ trọi lạnh tịch dương buông rèm
Cỏ cây quạnh vắng nhá nhem mơ hồ

Rồi một chiều
Mưa rừng giăng giăng đổ
Tháp rùng mình ngó thiên cổ biển dâu
Ai chừ đâu tít mú mộng đào nguyên
Vọng về lảnh lói đổ quyên não nùng

Rồi một chiều
Tình cờ hồn rưng rức
Bến bờ yêu huyễn hóa giấc vô thường
Sợi tơ trời rơi lạc mãi bơ vơ
Cánh hải âu cõng sầu vô duyên cớ

Rồi một chiều
Trói tình vào nỗi nhớ
Con gió nào luân lạc gót tha hương
Cho môi mềm khói vương nhòa sương trắng
Ngày cùng tháng cứ tuyệt mù biển mặn

Rồi một chiều
Hương tình ôi trái đắng
Nụ hôn nồng lẫn khuất chốn chiêm bao
Dáng hao gầy tóc ai chẻ chia hai
Mây trời thu có bao giờ trở lại

Thạch Thảo viên, Saturday, June 30, 2018.
Vũ Đan Huyền.

Image

◇§ Trầm tư.
Thụy Khê.
Uyên Nguyên.

Image

◇§ Khi mới nhớn.

Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảy
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước lên chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ!

Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp

Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn

Ta lớn lên, bước đường không giới hạn
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới

Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi
Xa vở bài, mở rộng sách ham mê
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn

Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương
Ta ra đi tìm lớp học thiên đường
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc…

Ôi! khoái lạc những giờ trốn học
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò
Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo

Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ

Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ
Đường hoàng lan nắng động lối đi quen
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực…

Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngực
Làn môi tươi in một nét son hồng
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn

Ta ngây ngất cả tấm thân vừa lớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà
./.

Đinh Hùng.

Leave a comment